Tôi nhất thời nghi ngờ trong lòng, lần nữa thử đặt tay ở trên ngực, nhẹ nhàng, run rẩy đặt ở vị trí tim, nhưng chỉ trong nháy mắt, như một tia sét đánh vào đầu tôi, tôi lảo đảo lắc lư như muốn ngã nhào trên đất, ngơ ngác nhìn thế giới kinh khủng này, hoàn toàn trợn tròn mắt.

Tôi không những không có hô hấp, hơn nữa, tim cũng không còn đập!

Cái này, đây không phải là một lối đi sao? Tại sao xuất hiện loại chuyện này, chẳng lẽ nói, tôi đã chết?

Những chữ đáng sợ đột nhiên xuất hiện ở trong đầu, tôi hoảng sợ quét mắt nhìn thế giới quỷ dị này, đây hoàn toàn không giống như là thế giới nhân gian, càng tin tưởng mình chết thật, bởi vì, đây rõ ràng chính là cảnh tượng U Minh Giới trong truyền thuyết.

- A... Đột nhiên trong lòng vô cùng oán phẫn, tôi lại không biết vì sao mà chết, hơn nữa đi tới U Minh Giới, con mẹ nó rốt cuộc là chuyện gì xảy ra vậy! ! ! !

Tiếng rầm giận này hóa thành một oán niệm mãnh liệt, ở quanh người tôi rạo rực tuôn trào, ở trên vùng đất hoang vu vô tận này, lại giống như một trận gió nhẹ phất qua, ngay sau đó liền biến mất ở nơi tĩnh mịch này, không để lại một dấu vết tồn tại.

Con mẹ nó, lão tử chết, lão tử lại chết...

Y Thắng đáng chết, Long lão đại đáng chết, A Nam đáng chết, rốt cuộc là mình bị bọn họ lừa, cái lối đi này, nguyên lai là đi tới U Minh Giới, mình bây giờ cuối cùng cũng đã hiểu, khó trách bọn họ chạy dễ dàng như vậy, cố ý để lại đám hắc khí kia cho mình, lại lấy mấy sợi tóc của Nam Cung Phi Yến, rõ ràng chính là mưu kế hại mình!

Tôi càng nghĩ càng tức giận, oán niệm thật là không cách nào dừng lại, trong đầu một mớ hỗn loạn, thất hồn lạc phách tại chỗ không ngừng quanh quẩn, trong lòng nảy sinh hàng loạt hoảng hốt, buồn bã, căm hận, hối hận...

Bỗng nhiên, tôi ngừng lại, một ý niệm lần nữa thoáng qua, tôi nhanh chóng trợn to mắt nhìn thế giới chung quanh, trong đầu nghĩ nghĩ cái này không đúng a, người sau khi chết không phải có quỷ đến tiếp đón sao, đầu trâu mặt ngựa đâu chứ? Hắc bạch vô thường đâu? Coi như bọn họ không ra, dầu gì cũng phải có một con quỷ, nói cho tôi nên đi nơi nào báo cáo đầu thai chứ.

Không đúng, nhất định không đúng, nói không chừng tôi cũng không có chết, chẳng qua là đi tới một thế giới kỳ quái dị.

Nghĩ tới đây, tôi không khỏi run lập cập, không biết có phải là chuyển kiếp quái quỷ gì không? Mấy năm nay, loại chuyện này dường như rất thịnh hành...

Không, cũng không thể, nó cũng là mấy lời vô nghĩa trong tiểu thuyết, làm sao có thể thật sự có chuyển kiếp, tôi cười khổ cho mình, để cho mình khôi phục một chút bình tĩnh, ngẩng đầu nhìn chung quanh một chút, vực dậy tinh thần, quan sát cái thế giới này.

Nhìn một hồi tôi mới phát hiện, hóa ra mình là ở trên một ngọn núi thấp trơ trụi, với những ngọn đồi thoai thoải trải dài đến một ngọn núi xa xôi.

Được rồi, tôi lấy hết sức lực, ôm một phần vạn khao khát, bắt đầu đi về phía sườn núi phía trước.

Bất kể nơi này rốt cuộc là nơi nào, chỉ cần tìm được nơi có người, mọi thứ sẽ sáng tỏ.

Tôi đi dọc theo sườn núi một đường tới phía trước, chỉ cảm thấy đường mình đi tới, đều là nhẹ bỗng, trong lòng càng buồn rầu, nhưng mà mới vừa đi không bao xa, sau lưng bỗng nhiên truyền tới một tiếng dã thú gào thét, trong thanh âm kia tựa hồ tràn đầy địch ý.

Tôi vội vàng quay người lại, nhất thời lại sợ hết hồn, là hai con sói gầy trơ cả xương nhưng cặp mắt vô cùng hung ác, nhìn so với con trâu còn lớn hơn, miệng đầy răng nhọn sắc bén nhỏ nước miếng, một trái một phải, chậm rãi tới gần hướng tôi.

- Con mẹ nó...

Tôi phát ra một tiếng mắng, theo bản năng quay đầu chạy, nhưng tôi quên, loài chó sói này, so với chó không sai biệt lắm, đều là địch nhân không chạy thì thôi, một khi chạy tất đuổi tới cùng, vì vậy, hai con sói khịt mũi một tiếng, nhanh chân đuổi theo.

Tôi chạy mấy bước, quay đầu nhìn lại thấy hai con sói đã đuổi tới, lúc này mới nhớ tới cái gì đó, lập tức đưa tay vào bên hông túi càn khôn móc ra, tôi muốn lấy ra một tấm phù, nhưng không ngờ tay sờ trống không, tôi nhất thời ngạc nhiên, cúi đầu nhìn một cái, lúc này mới phát hiện, hóa ra túi càn khôn lúc nào cũng mang theo, lại chẳng biết đã biến mất từ lúc nào.

Trong lòng tôi hoảng hốt, theo bản năng lại sờ huyết ngọc, nhưng mà, không ngoài suy đoán của tôi chút nào, trên tay tôi trống trơn, huyết ngọc cũng không biết đi nơi nào.

Ngay cả điện thoại di động, bao gồm những thứ lặt vặt trong túi, đều không thấy, trên người, chỉ còn lại một bộ quần áo.

Cái này, đây rõ ràng là trạng thái hồn phách, trời ơi, tôi thật sự là linh hồn rời thân thể...

Hai con sói kia đã nhào tới, tôi có lòng phản kích, nhưng không có bùa chú, cũng không có huyết ngọc, tôi ngay cả vẽ bùa cũng không thể, chỉ đành phải cắn răng chiến đấu bằng tay không, nhưng lúc này trong lòng tôi đã hoàn toàn rối loạn, thân thể nhẹ bỗng, ra quyền không có chút lực nào, căn bản không phải đối thủ của hai con sói kia, chỉ trong một khắc, liền bị ngã nhào xuống đất.

Một con sói hung hãn há mồm cắn tới, tôi liều mạng dùng cánh tay ngăn trở, con sói kia không chút khách khí, một hớp liền cắn cánh tay tôi.

Một dạng đau nhức kỳ dị truyền tới, tôi chỉ cảm thấy thân thể run rẩy, cảm giác đau kia từ cánh tay trong nháy mắt liền truyền đến toàn thân, thậm chí ngay cả ý thức cũng mơ hồ.

Tại sao có thể như vậy...

Tôi kêu đau một tiếng, liền trong nháy mắt, trên người đã bị hai con sói cắn mấy cái, mỗi một hớp đều tựa như cắn vào linh hồn tôi, đó là cảm giác đau đớn vô biên, tôi thống khổ liều mạng lăn lộn trên đất, một ý niệm ở trong đầu lặp đi lặp lại, tôi không thể như vậy chết ở chỗ này, tôi muốn chạy trốn khỏi nơi quỷ quái này!

Tôi cố nén đau nhức, dùng hết tất cả khí lực, nhanh chóng lăn qua dốc của một vách đá, tôi thà lăn xuống vách núi mà chết, cũng không thể để cho hai con súc sinh này cắn chết...

Nhưng mà tôi đã không thể kiểm soát đầu óc mê muội của mình, vào giờ phút này, tôi hẳn là đã chết đi.

Vách núi dốc, vừa không có cây cối núi đá ngăn trở, tôi không trở ngại chút nào, từ trên vách núi lăn xuống, chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, ngay sau đó, một lần nữa mất đi tri giác...

Lần này, lại không biết qua bao lâu, tôi tỉnh lại lần nữa, chậm rãi mở hai mắt ra, đập vào mắt tôi đã không còn là nơi hoang vu đáng sợ kia, mà lại là một chỗ xa lạ, có cửa, có cửa sổ, có bàn có ghế, ngược lại giống như một căn phòng, tôi xoay mình ngồi dậy, phát hiện mình đang nằm ở trên một cái giường gỗ.

Đây là một gian nhà gỗ nhỏ.

Tôi sững sốt trong chốc lát, mới vừa rồi cảnh tượng xuất hiện trong lòng, nhìn cảnh vật trước mắt, trong lòng bỗng nhiên lóe lên một ý niệm, nếu là một căn nhà, như vậy thì nhất định có người ở!

Tôi lập tức nhảy xuống giường, nhưng trên người đau đớn kịch liệt, cúi đầu nhìn một cái, trên người tràn đầy vết thương bị sói cắn xé, tôi đang kiểm tra thương thế, cửa nhà gỗ két một tiếng mở ra, một đại thúc trung niên mặt mũi âm trầm, bước đi vào.

Nhất định chính là người mới vừa cứu được tôi.

- Đa tạ ân cứu mạng của tiền bối...

Tôi vùng dậy, quỳ một chân trên đất, tới như vậy một câu, trong đầu nghĩ người này nếu có thể sống ở nơi quỷ dị này, tất nhiên là cao nhân hiếm thấy, nói không chừng, ông ấy có thể đưa tôi ra ngoài, trở lại nhân gian.

Tôi đang âm thầm suy nghĩ, đại thúc đó bỗng nhiên điên khùng nói một câu:

- n cứu mạng? A a, cậu còn ở đâu ra mạng để cứu...

- Cái gì?

Tôi lập tức ngây ngẩn, câu trả lời này, tôi thật đúng là không nghĩ tới, cảm giác giống như một chậu nước lạnh bỗng nhiên tạt vào trên đầu, lạnh như băng lạnh đến thấu xương.

- Ông... Chẳng lẽ không phải là thế ngoại cao nhân ẩn cư ở chỗ này sao... ?

- Thế ngoại cao nhân? Ha ha...

Người này đột nhiên cười lớn, nhưng tiếng cười khô khốc khàn khàn, rất là mất tự nhiên, giống như, đã rất lâu cũng không có cười qua vậy.

Tôi bộc phát kinh ngạc, ông ta bỗng nhiên ngưng cười, mặt không cảm giác nhìn chằm chằm tôi nói:

- Cậu quá đề cao tôi rồi, chỗ này, ở đâu ra người?

A... Tôi lần nữa trợn mắt hốc mồm, tuyệt vọng sâu sắc, rốt cuộc buông xuôi.

Vốn là, tôi còn tưởng rằng có thể có một chút hy vọng, kết quả lại là... Tôi thật đã chết rồi!

Người này nhìn tôi một cái, chậm rãi đi tới trước bàn, ngồi xuống, nói:

- Người trẻ tuổi, chấp nhận đi, mỗi một người sớm muộn đều phải như vậy, có thể gặp phải tôi, coi như là vận khí tốt của cậu rồi, nếu không, mới vừa rồi chó dử lĩnh trên đó, cậu cũng đã bị xé thành mảnh vụn.

Chó dử lĩnh... Tôi khẽ run lên, tên rất quen thuộc, chó dử lĩnh, vậy, đó không phải là âm phủ trên đường hoàng tuyền, vong hồn cần đi qua sao? Hóa ra mới vừa rồi hai con kia cũng không phải là chó sói, mà là chó dử a...

Tôi trầm mặc, cả người bất lực, đây thật là thiên đường có lối tôi không đi, địa ngục không cửa tôi lại vào.

Tôi hung hăng tát mình một cái, ngẩng đầu đang muốn theo hỏi cẩn thận người này, nhưng chợt phát hiện, đại thúc trung niên này, làm sao nhìn lại có chút quen mặt, đúng, tôi nhất định đã gặp đã ông ta...

Chẳng qua là, tôi lại nhất thời không nhớ nổi, tôi đến tột cùng là ở nơi nào, đã gặp qua ông ta chứ?

 

0.08075 sec| 2422.047 kb